Chương 27

Nhãi Con, Không Chuẩn Xuất Quỹ!

15.432 chữ

26-03-2023

Tác giả: Ân Thương.

Editor: Tuệ Vân

"Tập chung làm việc." Kỳ Đồ nhắc nhở nữ sinh một câu.

"Vâng!" Mâu Tư Tư ngoài miệng đáp ứng đến hảo hảo, nhưng sau lưng nên cắn vẫn là muốn cắn.

Cô mỗi ngày đều cảm thấy thực hạnh phúc, rốt cuộc cô là chủ trì siêu thoại CP, trên thế giới còn có so này càng tốt đẹp công tác sao?

Không có.

Kỳ Đồ cũng biết chính mình quản không được nhân gia đại não, cho nên không có nhiều lời, anh cúi đầu tiếp tục nhìn di động.

Tối hôm qua Bố Cô Neo phát sóng trực tiếp đoạn ngắn bị một ít account marketing khuân vác tới Weibo, rất nhiều người bởi vì sự tình Khúc Kinh Sơn ngủ trong lúc đang chơi game cười ha hả, nói hắn quá đậu.

Hơn nữa tối hôm qua phát sóng trực tiếp tiết mục hiệu quả rất tốt, rất nhiều người qua đường thấy được video, bị hấp dẫn, chạy tới download trò chơi.

Trò chơi official weibo xoay tương quan video, @ Khúc Kinh Sơn cùng Bố Cô Neo, bảo bọn họ đưa ID trò chơi cho công ty, nói là muốn tặng bọn họ đạo cụ.

Công ty game thuận tiện mua hot search, cọ nhiệt độ đánh quảng cáo.

Cũng có rất nhiều người ở official weibo phía dưới bảo công ty bọn họ trả phí đại ngôn gì đó, official weibo hồi phục biểu tình khóc khóc, nói không có tiền.

Mấy ngày nay Khúc Kinh Sơn dư luận thực hảo, tăng thật nhiều phấn, Kỳ Đồ đối việc này thực vừa lòng.

Duy nhất không hài lòng chính là các fan CP càn rỡ không ít, liền tối hôm qua Khúc Kinh Sơn ngủ ở trên giường anh chuyện này, lại làm cho bọn họ cắn tới rồi.

Nói đến cái này Kỳ Đồ liền nghĩ tới việc chính mình mất mặt, lập tức đình chỉ! Không nghĩ không nghĩ, không có việc gì phát sinh.

Thực mau lại đến giờ cơm, đạo diễn làm đại gia ăn cơm trước.

Kỳ Đồ đứng dậy đi tiếp nhà mình nghệ sĩ, cho hắn khoác áo khoác.

Khúc Kinh Sơn nhìn anh, đảo cũng chưa nói cái gì, chỉ là không tự giác mà cong lên khóe miệng.

Hắn cười như vậy, Kỳ Đồ liền nghĩ tới nào đó ký ức nghĩ lại mà kinh.

"Đừng cười." anh thấp giọng nói.

Khúc Kinh Sơn không phục: "Cười đều không cho cười, còn có hay không vương pháp?"

Kỳ Đồ không nghĩ cùng hắn đấu võ mồm, liếc mắt trừng hắn một cái, không lại cùng hắn bẻ xả chuyện này, miễn cho lần thứ hai lật xe.

Theo anh tổng kết, chính mình tuyệt đối không thể lâm vào Khúc Kinh Sơn tiết tấu, một khi bị hắn mang qua đi, liền rất dễ dàng xảy ra chuyện.

Giữa trưa thương vụ bên kia phát tới tin tức, nói là công ty game cố ý mời Khúc Kinh Sơn làm đại ngôn.

Kỳ Đồ nhìn xuống, anhkhoong quá vừa lòng chuyện giá cả.

Nhưng Khúc Kinh Sơn chính mình thực thích cái trò chơi kia, rất muốn nhận.

Kỳ Đồ lại suy xét đến dù sao cũng là cái đại IP, mặt sau còn có web drama cùng điện ảnh tài nguyên, nghĩ nghĩ vẫn là nhận.

Công ty game bên kia cố ý an bài Khúc Kinh Sơn cùng Bố Cô Neo cùng nhau chụp cái quảng cáo, Kỳ Đồ cảm thấy không có vấn đề gì.

Khúc Kinh Sơn cũng ok.

Chờ hắn ăn xong rồi, Kỳ Đồ nói: "Tôi buổi chiều về công ty, có chút việc phải đi về xử lý."

"A? Vậy sao.." Khúc Kinh Sơn gật gật đầu, "Tốt."

Kỳ Đồ nhìn ra hắn có điểm mất mát, liền nói: "Tôi hết bận lại qua đây."

"Không cần." Khúc Kinh Sơn nói: "Anh Xong việc liền nghỉ ngơi cho tốt, tôi bên này không có vấn đề gì."

"Xem tình huống đi." Kỳ Đồ nói: "Có việc tùy thời liên hệ."

"Vâng," Khúc Kinh Sơn nói: "Nhớ rõ đúng giờ ăn cơm."

Sau khi nhìn chằm chằm nhân viên khách sạn đem cửa phòng Khúc Kinh Sơn mở ra, Kỳ Đồ liền rời đi.

Trở lại công ty lại là một đống sự tình chờ anh xử lý, anh cơ bản không có thời gian về nhà, ở lại công ty ba ngày.

Trong thời gian đó Nhiếp Minh Dịch ân cần mà đưa đồ ăn thức uống cho anh, đối anh tỏ vẻ mãnh liệt quan tâm.

Tuy rằng Kỳ Đồ đã qua tuổi tác sẽ bị hư tình giả ý của hắn ta đả động, nhưng chỉ cần đối phương không làm yêu anh liền rất vừa lòng, vì thế hoặc nhiều hoặc ít có điểm vui mừng.

Chờ anh thật vất vả hết bận, Nhiếp Minh Dịch còn mời phòng bọn họ đi ra ngoài ăn lẩu, thả lỏng một chút.

Trên bàn cơm đại gia vẫn là tương đối vui vẻ, mặc kệ bạch hồng ti, hoặc nhiều hoặc ít đều uống lên điểm.

Trong lúc đó Khúc Kinh Sơn nhắn tin cho Kỳ Đồ, anh không nhìn thấy.

Cách nửa giờ người nọ liền gọi điện thoại lại đây, nghe được bọn họ bên này vô cùng náo nhiệt, liền nói: "Anh đừng uống rượu."

"Tooi uống sữa bò nóng." Kỳ Đồ thuận tiện hỏi hỏi tình huống ở bên kia.

Khúc Kinh Sơn vốn dĩ tưởng hảo hảo cùng anh tâm sự, nhưng nói vài câu lại thay đổi chủ ý: "Tôi bên này không có việc gì, ạn hảo hảo ăn cơm đi, ăn nhiều một chút."

Sau khi ăn xong Nhiếp Minh Dịch giúp đại gia kêu xe, nhìn theo bọn họ rời đi, Kỳ Đồ cũng về nhà ngủ một giấc.

Không thể không nói, vẫn là ở nhà là thả lỏng nhất thoải mái nhất.

Chờ anh tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy tin nhắn của Khúc Kinh Sơn, đối phương hỏi anh về đến nhà chưa

Kỳ Đồ cảm thấy buồn cười, trar lời bằng tin nhắn thoại: "Tới rồi tới rồi, tôi thật sự không uống rượu."

Rồi sau đó anh đi thư phòng xử lý công việc, làm hơn nửa tiếng đồng hồ, đột nhiên ý thức được chính mình giống như không trả lời tin nhắn người nào đó, click mở WeChat nhìn đến, nguyên lai không phải anh không trả lời, mà là Khúc Kinh Sơn không trả lời anh.

Nhìn xem thời gian cũng mới 11 giờ, anh có chút không yên tâm, gọi điện thoại qua, vang lên nửa phút bên kia mới nhận.

Khúc Kinh Sơn tựa hồ mới vừa tỉnh, mơ hồ không rõ hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì," Kỳ Đồ cười cười: "Cho rằng cậunxảy ra chuyện gì, cậu tiếp theo ngủ đi."

"Anh đem tôi đánh thức," Khúc Kinh Sơn ngáp một cái: "Anh phải phụ trách dỗ tôi.."

Kỳ Đồ cảm thấy không thể tưởng tượng: "Cậu là bị Kỷ Tư Niên nhập hồn sao?"

"Cái gì?" Khúc Kinh Sơn lập tức thanh tỉnh: "Anh trước kia thường xuyên dỗ cậu ta?"

"Không có," Kỳ Đồ đỡ trán, vội vàng phủ nhận: "Không có không có, thật sự không có."

"Khẳng định có!" Khúc Kinh Sơn trong giọng nói tràn đầy không vui, nghe động tĩnh của hắn như là ngồi dậy; "Cậu ta đều là nói như thế nào? Anh lại là như thế nào dỗ?"

Kỳ Đồ mở ra lịch trình tăng thêm nội dung mới: "Lười đến vô nghĩa, cậu mau ngủ đi."

"Không được, anh nhất định phải nói." Khúc Kinh Sơn bắt đầu chơi xấu; "Anh không nói tôi lập tức ngồi máy bay bay trở về."

"Cậu sẽ không," Kỳ Đồ đối hắn uy hiếp không chút nào để ý, trên mặt anh mang theo nhàn nhạt ý cười, một bên xem trang web một bên nói: "Cậu là bé ngoan, sẽ không cho đoàn phim thêm phiền toái, càng luyến tiếc để tôi ăn nói khép nép đi xin lỗi người của đoàn phim, đúng không?"

Bên kia quả nhiên trầm mặc.

Kỳ Đồ có thể tưởng tượng bộ dáng đối phương phẫn nộ lại bất đắc dĩ, nhịn không được cảm thấy có điểm buồn cười.

Lại qua trong chốc lát, Khúc Kinh Sơn nghiến răng nghiến lợi mà nói câu: "Tôi hận anh."

Kỳ Đồ cầm lên cái ly, cách không hướng hắn thăm hỏi: "Thật là Vinh hạnh."

"Anh thật quá đáng." Khúc Kinh Sơn oán khí mười phần mà nói: "Anh chính là ỷ vào..

Thôi, thôi.

Không còn sớm, anh sớm một chút nghỉ ngơi đi."

Kỳ Đồ nghe ra đối phương cảm xúc hạ xuống, vốn dĩ tưởng lại trêu chọc hắn, dỗ hắn cao hứng một chút, nhưng nhìn xem thời gian, xác thật không còn sớm.

Hơn nữa chính mình đem nhân gia đánh thức, không hảo tiếp tục nói chuyện phiếm, vì thế đành phải nói với hắn câu "Ngủ ngon".

Trò chuyện sau khi kết thúc anh tiếp tục xử lý công việc, nhưng tâm lý lại nhịn không được nhớ mong đối phương.

Cẩn thận ngẫm lại..

Chính mình giống như xác thật có điểm quá mức.

Đúng vậy đi?

Anh lo lắng người nọ nghẹn một bụng hỏa trằn trọc khó ngủ, ảnh hưởng trạng thái ngày mai, cuối cùng vẫn là click mở WeChat, gửi cái biểu tình bao cho hắn.

Một cái hình động Q manh sờ đầu.

Khúc Kinh Sơn lập tức nhắn lại một cái biểu tình ngủ ngon.

Quả nhiên không ngủ..

Kỳ Đồ có điểm bất đắc dĩ.

Anh đi nhìn Weibo cùng vòng bạn bè của Khùc Kinh Sơn, còn tốt, tên kia không có đăng động thái lung tung.

Ngày hôm sau đi làm, Nhiếp Minh Dịch đi tới khu nhân viên của bọn họ, tặng chút trái cây.

Lúc đó Kỳ Đồ cũng ở bên ngoài cùng đại gia nói công việc, liền đại biểu đoàn đội tỏ vẻ cảm tạ.

Nhiếp Minh Dịch theo thường lệ trước đông xả tây kéo, sau đó tiến vào đề chính.

Y nói vớibKỳ Đồ: "Sắp đến sinh nhật của cậu rồi, rất nhiều fans của cậu nhắn tin cho tôi, tổ chức một cái sinh nhật thật tốt cho cậu, cậu thấy thế nào?"

"Không làm," Kỳ Đồ nói: "Tôi lại không phải nghệ sĩ, làm cái gì tiệc sinh nhật?"

"Đại gia rất nhiệt tình." Nhiếp Minh Dịch nói: "Tôi cảm thấy có thể làm một chút, đến lúc đó có thể cho Kinh Sơn trở về cho hắn đưa chúc phúc, biểu diễn cái tiết mục gì đó?"

Y nhìn về phía những nhân viên khác: "Mọi người cùng nhau tổ chức sinh nhật cho lão đại, cũng rất không tồi, mấy người cảm thấy thế nào?"

Nhũng người ngồi đây đều là tâm phúc của Kỳ Đồ, tự nhiên là đứng về phía anh, tất cả đều trầm mặc không nói.

Nhiếp Minh Dịch bị làm cho có điểm xấu hổ.

"Anh trai" Kỳ Đồ nỗ lực bảo trì vẻ mặt ôn hòa, "Anh có phải hay không còn tính toán chonhuwxng nghệ sĩ khác của công ty đến nhảy múa ca hát a? Thuận tiện phát sóng trực tiếp một chút?"

Nhiếp Minh Dịch sờ sờ cái mũi, cười ha hả mà nói: "Nếu như cậu nguyện ý."

"Tôi đây đương nhiên là không muốn," Kỳ Đồ nói: "Việc này xác định chắc chắn sẽ bị trào phúng, anh xem tôi là cái gì?"

"Tooinchính là đơn thuần tưởng cho cậu ăn sinh nhật a," Nhiếp Minh Dịch nói: "Này không phải nhớ đếm cậu vất vả sao, nhiều năm như vậy cũng không như thế nào nghỉ ngơi, tôi thật sự đau lòng."

Kỳ Đồ thở dài: "Làm tiệc sinh nhật cũng rất mệt, ngài thật sự đau tôi thì hãy để cho tooiban an tĩnh tĩnh nghỉ ngơi mấy ngày."

"Được rồi." Nhiếp Minh Dịch cũng không dám cưỡng cầu.

Chờ y đi rồi, Kỳ Đồ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Các đồng sự cũng đều không thích cách làm của lão bản.

Mọi người đều biết Nhiếp Minh Dịch là coi Kỳ Đồ như công cụ hình người, muốn lợi dụng danh khí của anh đẩy nhóm nghệ sĩ, ép khô giá trị của anh, mở rộng công ty lực ảnh hưởng, nhưng như vậy lợi dụng người khác không khỏi có chút quá khó coi.

"Kia.." Lệ Chi thấp giọng hỏi: "Thật sự không tổ chức sinh nhật sao.."

"Không nghĩ làm a" Kỳ Đồ nói: "Tôi đều sắp 28."

Không biết như thế nào, anh đột nhiên nhớ tới phía trước có võng hữu nói anh nhà cũ cháy.

Nhà cũ..

Liền rất thái quá.

Làm ạn đối tuổi tác có một chút mẫn cảm.

Các đồng sự vội vàng an ủi anh, nói anh còn trẻ.

Cuối cùng Kỳ Đồ nói: "Nếu không bận liền thỉnh mọi người ăn bữa cơm, bận mà nói liền có thời gian rảnh lại mời mọi người ăn com."

Hai ngày sau Khúc Kinh Sơn muốn cùng đoàn phim 《 Định Phong Ba 》 đi tham gia một cái tổng nghệ lâu năm《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》, Kỳ Đồ thu thập hành lý từ công ty xuất phát, đi trước thành phố A đi công tắc, sau đó đi thành phố B cùng hắn hội hợp.

Chờ gặp mặt, Khúc Kinh Sơn nói: "Không phải bảo anh nghỉ ngơi cho tốt đừng tới sao?"

"Tiện đường." Vừa thấy mặt Kỳ Đồ liền giơ tay lộng tóc hắn, lộng xong tóc lại lộng cổ áo, đem người xử lý đến soái soái.

Nguyên bản anh là người đại diện tự nhiên là không cần chính mình tự làm hết mọi chuyện nhưng anh có điểm không yên tâm.

Trong phim, Khúc Kinh Sơn đóng vai vai phụ tỏa sáng rực rỡ, đạt được rất nhiều người xem yêu thích.

Vai chính Yến Chấn Hải đoàn đội khí bất quá, nghĩ tất cả các cách hắc hắn.

Kỳ Đồ lo lắng bọn họ chơi cái gì thủ đoạn, vẫn là tới.

Nhìn thấy anh, Mâu Tư Tư nói: "Tôi xem cô trạm mấy ngày nay thật nhiều bài viết phun tàokyx thuật diễn của Yến Chấn Hải, nói bộ phim này nét bút hỏng lớn nhất chính là để hắn ta diễn nam chíh.

Fans Yến Chấn Hải còn nói những bác chủ đó là nhận tiền từ anh."

Kỳ Đồ thập phần vô ngữ: "Liền hắn ta kỹ thuật diễnb kia, còn cần đến tôi tiêu tiền đi hắc? Người qua đường lại không phải mù."

Chờ tới rồi tổ tiết mục, Kỳ Đồ mang theo Khúc Kinh Sơn đi gặp đạo diễn.

Trên đường bọn họ thấy được đám người Yến Chấn Hải.

Yến Chấn Hải người đại diện Trương Tiểu Thụ thoqfi điểm nhìn thấy Kỳ Đồ lộ ra một tia kinh ngạc thần sắc, nhưng lập tức cười cùng anh chào hỏi: "Đồ ca ngài như thế nào tới? Không phải nghe nói ngài đi thành phố bên cạnh sao?"

Kỳ Đồ cười hỏi: "Tôi không tới các ngươi là có cái gì an bài sao?"

"Nga, không có không có!" Trương Tiểu Thụ vội vàng phủ nhận.

"Làm sao vậy?" Kỳ Đồ nhìn thấy hắn ta thần sắc mất tự nhiên, vì thế giơ tay đè lại bả vai hắn ta: "Anh thoạt nhìn có chút khẩn trương."

"Ách, a..

Là có chút khẩn trương," Trương Tiểu Thụ có điểm không dám cùng anh đối diện, nỗ lực nghẹn ra một cái tươi cười: "Này không lo lắng không chuẩn bị tốt, sai lầm sao."

"Không cần khẩn trương," Kỳ Đồ giúp hắn ta sửa sửa cổ áo, ôn thanh tế ngữ cười nói: "Có cái gì không hiểu hỏi tôi thì tốt rồi."

Nói xong vỗ vỗ bả vai hắn ta, dẫn Khúc Kinh Sơn cùng Mâu Tư Tư đi tìm đạo diễn.

Sau khi bọn họ rời đi, Yến Chấn Hải nhìn người đại diện nhà mình liếc mắt một cái, thấp giọng nói: "Có cái gì mà sợ, anh ta không phải cũng là hai con mắt một trương miệng."

Trương Tiểu Thụ cho hắn một cái ánh mắt cảnh cáo: "Thận trọng từ lời nói đến việc làm."

Yến Chấn Hải càng thêm không phục, chính mình chính là lưu lượng tiểu sinh, một cái người đại diện ở trong mắt hắn ta có thể tính gì chứ? Liền tính làm được tổng giám vị trí lại như thế nào? Cần thiết ở trước mặt anh như vậy hèn mọn sao?

Hắn ta ghét bỏ mà nhìn nhìn Trương Tiểu Thụ, cùng sử dụng lực mà chụp một chút hắn eo: "Có thể hay không đứng thẳnh eo nói chuyện?"

Trương Tiểu Thụ không hề phòng bị, bị hắn ta chụp đến một cái lảo đảo, đầu thiếu chút nữa đụng vào trên tường, hắn ta đang muốn nói chút cái gì, cách đó không xa đột nhiên truyền đến thanh âm của Kỳ Đồ.

"Ai -- đây là đang làm gì?" Kỳ Đồ không biết vì sao đi rồi mà lại quay lại, hai ba bước chạy đến bên người Trương Tiểu Thụ, đỡ hắn ta một chút, lại quay đầu nhìn chằm chằm Yến Chấn Hải nói: "Trước mặt mọi người liền động thủ đây là làm sao vậy?"

"Không phải, không phải." Trương Tiểu Thụ cuống quít giải thích: "Đùa giỡn đâu."

"Sao có thể đùa giỡn như vậy?" Kỳ Đồ vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu là đập trúng đầu, đã có thể là việc lớn, đùa giỡn cũng muốn chú ý đúng mực."

Trương Tiểu Thụ vội vàng gật đầu: "Đúng, đúng.."

Kỳ Đồ cười nói: "Anh đúng cái gì." Sau đó chút thâm ý mà liếc mắt nhìn Yến Chấn Hải một cái.

Yến Chấn Hải lại như thế nào tâm cao khí ngạo cũng biết, một khi đối phương mượn đề tài nói chính mình ngược đãi người đại diện, đến lúc đó khẳng định là một đợt đại tiết tấu, vì thế chỉ phải đứng lên, nghẹn ra một cái tươi cười: "Đa tạ nhắc nhở, tôi biết sai rồi, lần tới bảo đảm chú ý đúng mực."

Hắn ta lại quay đầu đối Trương Tiểu Thụ nói: "Thực xin lỗi a ca, vừa mới tôi mạnh tay, hy vọng anh đừng để ý."

"Không có việc gì không có việc gì," Trương Tiểu Thụ vỗ vai hắn ta, lại hỏi Kỳ Đồ: "Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Cũng không có gì," Kỳ Đồ nói: "Vốn dĩ muốn hỏi một chút tổng giám nhà anh tình hình gần đây như thế nào, có thể hay không hẹn một bữa cơm gì đó, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là tôi chính mình đi hỏi anh ta đi."

Anh vẫy vẫy tay với Trương Tiểu Thụ, lại lần nữa mang Kỳ Đồ cùng Mâu Tư Tư rời đi.

Trương Tiểu Thụ vội vàng đuổi theo, tiến đến bên người anh, hạ giọng: "Ca, cảm tạ anh đối tôi quan tâm cùng giữ gìn, bất quá chúng tôi vừa mới thật là đùa giỡn."

"Biết, không cần khẩn trương," Kỳ Đồ cười cười: "Yêu cầu hỗ trợ nói có thể call tôi, tôi sẽ vì anh chủ trì công đạo."

Trương Tiểu Thụ gật gật đầu, nhìn theo bọn họ rời đi.

Chờ đến bên cạnh không người, Mâu Tư Tư nhịn không được nói: "Lão đại, anh ly gián người khác rất có một tay a, này đều lần thứ mấy.."

Kỳ Đồ liếc cô một cái: "Tôi đây là quan tâm đồng hành."

Mâu Tư Tư nhỏ giọng nói thầm: "Tin anh mới có quỷ."

Mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, hắc Khúc Kinh Sơn khẳng định không phải Yến Chấn Hải một người, đoàn đội hắn ta tất nhiên trả giá rất nhiều, rốt cuộc đều là một đám người.

Đương nhiên, ở trong mắt người khác Kỳ Đồ cùng đoàn đội của anh cũng đều là đại ác nhân.

Tóm lại, mọi người đều không phải cái gì thứ tốt.

Hết chương 27..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!